“Bác hồ - Người cho em tất cả”
Cho ánh nắng ban mai,
Là những sớm binh minh
Cho những đêm trăng đẹp,
Là chị Hằng tươi xinh
Cây cho trái và cho hoa
Sông cho tôm và cho cá
Đồng ruộng cho bông lúa
Chim tặng lời reo ca
Anh bộ đội đến nhà,
Cho em lòng dũng cảm.
Cô giáo cho bài giảng,
Yêu xóm làng thiết tha.
Cùng em vượt đường xa xôi,
Là chiếc khăn quàng thắm tươi.
Cho em tất cả
Người mang cho em cuộc đời mới...
Tươi sáng đầy ước mơ.
Người cho em tất cả :
Là Bác Hồ Chí Minh.
Hoàng Long, Hoàng Lân
Về thăm nhà Bác
Thơ: Nguyễn Đức Mậu
Về thăm nhà Bác, làng Sen
Có hàng râm bụt thắp lên lửa hồng
Có con bướm trắng lượn vòng
Có chùm ổi chín vàng ong sắc trời
Ngôi nhà thuở Bác thiếu thời
Nghiêng nghiêng mái lợp bao đời nắng mưa
Chiếc giường tre quá đơn sơ
Võng gai ru mát những trưa nắng hè
Làng Sen như mọi làng quê
Ngôi nhà lẫn với hàng tre bóng tròn.
Kìa hàng hoa đỏ màu son
Kìa con bướm trắng chập chờn như mơ.
Viếng Bác
Thơ: Đức Trung
Bác ơi trong sáng hôm nay
Chúng con trở lại về đây viếng Người
Cỏ cây hoa lá xanh tươi
Nắng vàng rực rỡ, lòng người hân hoan
Con thương nhớ Bác vô vàn
Bác đi để lại muôn ngàn yêu thương
Cháu con anh dũng kiên cường
Dựng xây Tổ quốc theo gương Bác Hồ
Bác nằm Bác ngủ như mơ
Mong cho bền vững cơ đồ Việt Nam
Giờ đây thống nhất giang san
Nhưng còn lũ “mọt” - quan tham rất nhiều
Chúng con viếng Bác kính yêu
Bác về soi sáng mọi điều giúp dân
Để đời còn mãi mùa xuân
Việt Nam tươi đẹp vạn lần nguy nga.
Đêm nay Bác không ngủ
Anh đội viên thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao Bác vẫn ngồi
Đêm nay Bác không ngủ.
Lặng yên bên bếp lửa
Vẻ mặt Bác trầm ngâm
Ngoài trời mưa lâm thâm
Mái lều tranh xơ xác.
Anh đội viên nhìn Bác
Càng nhìn lại càng thương
Người Cha mái tóc bạc
Đốt lửa cho anh nằm.
Rồi Bác đi dém chăn
Từng người từng người một
Sợ cháu mình giật thột
Bác nhón chân nhẹ nhàng.
Anh đội viên mơ màng
Như nằm trong giấc mộng
Bóng Bác cao lồng lộng
Ấm hơn ngọn lửa hồng.
Thổn thức cả nỗi lòng
Thầm thì anh hỏi nhỏ:
- Bác ơi! Bác chưa ngủ?
- Bác có lạnh lắm không?
- Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc!
Vâng lời anh nhắm mắt
Nhưng bụng vẫn bồn chồn.
Không biết nói gì hơn
Anh nằm lo Bác ốm
Lòng anh cứ bề bộn
Vì Bác vẫn thức hoài.
Chiến dịch hãy còn dài
Rừng lắm dốc lắm ụ
Đêm nay Bác không ngủ
Lấy sức đâu mà đi!
- Lần thứ ba thức dậy
Anh hốt hoảng giật mình
Bác vẫn ngồi đinh ninh
Chòm râu im phăng phắc.
Anh vội vàng nằng nặc:
- Mời Bác ngủ Bác ơi!
Trời sắp sáng mất rồi
Bác ơi, mời Bác ngủ
- Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc
Bác thức thì mặc Bác
Bác ngủ không an lòng
Bác thương đoàn dân công
Đêm nay ngủ ngoài rừng
Rải lá cây làm chiếu
Manh áo phủ làm chăn...
Trời thì mưa lâm thâm
Làm sao cho khỏi ướt
Càng thương càng nóng ruột
Mong trời sáng mau mau.
Anh đội viên nhìn Bác
Bác nhìn ngọn lửa hồng
Lòng vui sướng mênh mông
Anh thức luôn cùng Bác.
Đêm nay Bác ngồi đó
Đêm nay Bác không ngủ
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh.
Minh Huệ - 1951
DẤU CHÂN PHÍA TRƯỚC
Hồ Thi Ca
Ngọn gió qua sông thổi vào
Chở bình minh về bến cảng
Tôi đi êm từng bước ấm
Theo nắng lần bước Bác xưa
Trời rực rỡ hay đang mưa
Nghe sao lòng mình mát vậy
Ngó xuống bàn chân tôi thấy
Mặt đất bình yên khác thường
Đi qua bao nhiêu phố phường
Với bàn chân này đến cảng
Rồi bây giờ là phút lặng
Tịnh yên vẽ dấu chân Người
Thuở Sài Gòn chưa mặt trời
Khi phố phường chưa tiếng hát
Nước Nhà Rồng này: Nước mắt
Dấu chân Bác hằn ở đây
Dấu chân không nhẹ như mây
Dấu chân không êm không ấm
Dấu chân không là dấu nắng
Mười ngón trăn trở bấm sâu
Dấu chân của dáng đứng lâu
Nặng hai vai là Tổ quốc
Chắc Người rưng rưng nước mắt
Trái tim căm giận bừng bừng
Trăm nghìn bồi tàu đã từng
Ra đi không gì để lại
Nhắm mắt ai cũng tìm thấy
Dấu chân trăn trở của Người
Khi ấy tôi chưa ra đời
Khi tôi còn là hạt bụi
Bay trong bão giông lầm lũi
Đọa đày cùng mẹ cùng cha
Bác bước lên tàu đi xa
Để tôi – mặt trời gần lại
Bước đi hôm nay không phải
Bấm chân lún đất hờn căm
Để tôi được là Việt Nam
Trên đất nước hình chữ S
Sinh tôi mẹ ghi quốc tịch
Không còn ái ngại đắn đo
Để mọi người được tự do
Nhấc chân nhẹ nhàng mà bước
Bác đã làm người đi trước
Khai rừng phá núi tay không
Thì việc gì phải băn khoăn
Khi đi thênh thang đại lộ
Khi cùng với ai dạo phố
Hãy vào bến cảng hôm nay
Để nghe nhịp tim đổi thay
Lựng thơm theo từng ngọn gió
Tôi cúi đầu nhìn cho nhớ
Dấu chân trăn trở của Người
Và tôi xin được muôn đời
Ghi lòng dấu chân phía trước.
Nhà Rồng, tháng 5/1981